Tuổi 20 tôi đã sống như một bông hoa dại.

“Bố mẹ không hỏi các con đi học vui không, chỉ hỏi điểm cao không. Bố mẹ không hỏi đi làm vui không, mệt không, chỉ hỏi lương cao không, công ty to không. Kết hôn không hỏi có yêu nhau không, mà hỏi có hợp năm tuổi không, chúc mừng sale-off tuổi xuân thành công. Ly dị không ai hỏi vì sao không sống cùng nhau nữa, chỉ hỏi định nhìn mặt mẹ cha xóm giềng thế nào…
Đâu phải đến lúc đi làm bạn mới sợ thứ Hai, bạn sợ thứ Hai từ lúc đi học cơ mà. Hóa ra chúng ta vẫn là những đứa trẻ đi dưới sân trường, chỉ vì tiếng trống mà chạy đua náo loạn trong sợ hãi. Tiếng trống tuổi 25, tiếng trống tuổi 30, chưa gióng lên mà ta đã sợ hãi lao đi rồi.
Người ta nói…kẻ dùng trái tim là yếu đuối, thực ra chỉ kẻ mạnh mới dám dùng thôi.” (y)

p/s: Cuốn sách cho những trăn trở thanh xuân. Tác giả là một cô gái sinh năm 1994. Cô ấy tự nhận mình là một cô gái có “hình hài tuổi 22, có trái tim tuổi 16 và suy nghĩ đôi khi đi lạc đến tận tuổi 40”. Công nhận là lối viết, suy nghĩ “chững chạc” hơn cả mềnh @@

#reviewsach #giaoducsom